Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Chuyện ông cụ bán vé số trên xe lăn

Xảy ra cách đây hơn một tháng, nhưng câu chuyện về một ông cụ ngoài 70 tuổi, với khuôn mặt hao gầy, khắc khổ trên chiếc xe lăn đi bán vé số và tờ dò kqxs vẫn còn ám ảnh tôi rất nhiều. Nhất là mỗi khi ra đường, bắt gặp bao phận đời ngồi yên định trên chiếc xe mưu sinh ấy.


Giữa cái nắng tháng 3 vàng rực và khá oi bức của Sài Gòn, chiếc xe lăn của ông cụ dừng trước một quán cà phê trên đường Sư Vạn Hạnh, Q.10, TP.HCM. Cố gắng hết sức để nhoài người xuống khỏi chiếc xe, ông cụ di chuyển bằng đôi tay yếu ớt, run rẩy một cách khó khăn. Chìa xấp vé số trước mặt hai thanh niên vẻ ngoài sang trọng, đang ngồi đong đưa lắc lư theo tiếng nhạc, vừa nhâm nhi những ngụm cà phê, ánh mắt ông cụ như khẩn cầu, van lơn, thiết tha mời mọc mua giúp ông tờ vé số.
Không cần đếm xỉa, một thanh niên vừa lắc đầu lia lịa từ chối, vừa khua tay tỏ vẻ khó chịu. Anh ta quay mặt đi nơi khác, miệng lẩm bẩm chửi thề như vừa gặp phải một điều gì đó xui xẻo lắm. Ông cụ vẫn kiên trì quỳ gối với đôi chân một nửa ở đấy, ánh mắt càng thiết tha hơn. Cảm giác như bị làm phiền, anh ta bực bội khua tay hất mạnh làm cả xấp vé số trên tay ông cụ rớt xuống vương vãi trên nền gạch. Ông cụ cúi mặt xuống, lẳng lặng lê lết dưới các gầm bàn góc ghế nhặt nhạnh những tờ vé số.
Tôi và một cô bé bán báo dạo tình cờ chứng kiến cảnh ấy, vội chạy tới và đỡ ông cụ lên xe, giúp ông gom lại những tờ vé số, vuốt lại thật cẩn thận. Không khỏi bùi ngùi, thương cảm, chúng tôi cùng móc ra những đồng tiền lẻ còn lại trong túi đặt vào lòng bàn tay run rẩy của ông cụ, như một sự sẻ chia nhỏ bé. Miệng không mở lời được nhưng đôi mắt ông rưng rưng cảm động. Cô bé giúp ông cụ đẩy chiếc xe lăn rời khỏi quán cà phê. Bóng dáng hai con người nhỏ bé ấy khuất dần trong một con hẻm.
Có một điều đáng buồn, thất vọng. Tất cả những người trong quán cà phê chứng kiến sự việc xảy ra chỉ bằng những ánh mắt vô tình, im lặng. Tôi ấm ức trong lòng, sao trái tim họ băng giá thế, vô tâm thế!
Chúng ta đang sống trong một xã hội được gọi là văn minh, hiện đại và thân thiện. Thái độ của những con người đó rõ ràng không có văn hóa trong ứng xử. Tôi nghĩ có nhiều cách để từ chối mà không làm mất lòng người đối diện, không cần phải là những cái gạt tay bạo lực, nặng nề và tàn nhẫn như vậy.
Cuộc sống luôn cần sự sẻ chia. Sẻ chia và được sẻ chia cũng là hạnh phúc. Đừng vô cảm. Hãy sống tình cảm hơn, thân thiện hơn.

1 nhận xét:

  1. lòng người sao mà lạnh lùng vậy, đọc xong chỉ muốn khóc và thương cảm những con người bất hạnh

    Trả lờiXóa